FANCIMES: TIỂU THUYẾT
Showing posts with label TIỂU THUYẾT. Show all posts
Showing posts with label TIỂU THUYẾT. Show all posts

Thursday, June 27, 2019

Tiểu thuyết Little Women - Tập 1 Chương 3: Gã trai nhà Laurence

#LITTLEWOMEN
PART ONE: CHAPTER THREE - The Laurence Boy
Translated by: GS Corp
….



Chẳng ai đến trò chuyện cùng cô ấy, rồi lần lượt từng nhóm người tản ra và cô bị bỏ lại một mình.  Cô không thể bỏ ra ngoài đi lang thang  tự tìm lấy niềm vui vì mọi người sẽ nhìn thấy, vì thế cô cố gắng nán lại và quan sát mọi người một cách lơ đễnh, chờ cho đến màn khiêu vũ bắt đầu.

Jo nhìn thấy một gã trai trẻ to lớn tóc hung sắp tiến về chỗ mình, lo sợ anh ta sẽ bắt chuyện làm quen, cô bèn lẩn vào chỗ giải lao khuất sau một tấm màn, tránh mọi cuộc trò chuyện cho yên thân.

Thật không may, có một kẻ nhút nhát nào đó cũng chọn tấm màn làm nơi lẩn trốn, do vậy, khi tấm màn vừa khuất sau lưng cô lập tức chạm mặt với với một người theo cô nhớ là gã trai nhà Laurence.

"Ôi trời, Tôi không biết là có người ở đây!" Jo nói đầy ngập ngừng, rồi tính quay ra ngay, vội như lúc lẩn vô.





Tuy nhiên, gã trai bật cười và nói đầy dễ chịu, tuy là cậu ta có vẻ hơi bất ngờ  “Đừng bận tâm, nếu muốn cô cứ đứng đây”.
"Tôi không phiền cậu chứ?"
"Không  hề.  Tôi cũng chỉ mới đến đây, tôi không quen nhiều người nên ban đầu cũng thấy lạ lẫm, cô biết đấy."
"Tôi cũng thế.  Cậu đừng đi nhé, xin đấy, trừ phi cậu phải đi."

Gã trai lại ngồi xuống và cúi nhìn chăm chăm vào mũi giày, cho đến khi Jo  cất lời đầy nhã nhặn và thoải mái “Tôi từng có dịp được gặp cậu trước đây. Cậu sống gần chúng tôi đúng không?”

"Ngay sát bên." Và gã trai ngước lên, cười rõ tươi khi cậu  nhớ lại phong cách hơi buồn cười của Jo khi họ trò chuyện về môn bóng chày cái lần cậu mang chú mèo qua nhà.

Cử chỉ của cậu khiến Jo thoải mái, cũng bật cười và nói đầy chân thành “Món quà Giáng sinh dễ thương của cậu khiến gia đình tôi vui lắm".

"Ông tôi gửi đấy."

"Nhưng chính cậu bắt ông cậu gửi phải không?"





"Chú mèo của cô sao rồi, Cô March?" gã trai hỏi, cố tỏ ra vẻ điềm tĩnh trong khi đôi mắt đen ánh lên niềm hân hoan.

"Nó dễ thương lắm, cảm ơn nhiều, Cậu Laurence. Nhưng tôi không phải là Cô March gì đâu, tôi chỉ là Jo thôi."  cô gái trẻ trả lời.

"Tôi không phải là cậu Laurence gì, tôi chỉ là Laurie thôi."

"Thế là Laurie Laurence hả, cái tên thật kỳ."

"Tên đầu của tôi là Theodore, nhưng tôi chả thích nó, còn lũ bạn gọi tôi là Dora, thế nên tôi bắt mọi người gọi tôi là Laurie."

"Tôi cũng ghét cái tên của tôi, nghe nó ủy mị quá. Tôi ước gì mọi người gọi tôi là Jo thay vì Josephine. Thế làm sao cậu bắt bọn bạn thôi gọi cậu là Dora?"

"Tôi cầm roi quất tụi nó"

"Tôi thì không thể quất dì March của tôi được, thế nên có lẽ tôi phải chịu đựng cái tên này." Jo khựng lại với tiếng thở dài.

"Cô có thích nhảy không cô Jo?" Laurie hỏi, tỏ vẻ đồng tình là cái tên Jo hợp hơn.

"Tôi rất thích nếu căn phòng đủ rộng và mọi người hào hứng. Chứ trong cái chỗ như thế này kiểu gì tôi cũng phá hỏng chuyện gì đó, như là giẫm lên chân ai đó hoặc là gây ra thứ gì đó khôi hài. Tôi cố tránh làm kẻ phá bĩnh nên tôi để chị Meg lèo lái mọi việc. Thế cậu không khiêu vũ ah?”.

"Đôi khi. Tôi ở nước ngoài nhiều năm, tôi cũng không khiêu vũ đôi nhiều lắm nên cũng không biết mọi người ở đây nhảy ra sao."

"Nước ngoài hả!." Jo như kiểu hét lên. "Oh, kể cho tôi nghe đi! Tôi rất thích nghe mọi người kể về các chuyến du lịch, thích chết đi được.”
……………

Tuesday, January 16, 2018

Vì sao diễn viên Hammer được lựa chọn cho vai Oliver trong GỌI ANH BẰNG TÊN EM




Được chuyển thể bởi nhà biên kịch James Ivory từ cuốn tiểu thuyết năm 2007 của Nhà văn André Aciman, bộ phim GỌI ANH BẰNG TÊN EM - một câu chuyện về tình yêu đầu đời đã giành được được nhiều giải thưởng  và đề cử ở các giải điện ảnh quan trọng.

Tuy nhiên, bộ phim cũng đã bị một số bộ phận khán giả chỉ trích vì chủ đề chính của nó là chuyện tình đồng tính giữa Elio (Timothée Chalamet) - một cậu bé 17 tuổi, và Oliver (Armie Hammer) - một người đàn ông 24 tuổi.

Trước những lời chỉ trích này, đạo diễn của Bộ phim Luca Guadagnino,  cho rằng chủ đề chính và mối quan hệ trung tâm của bộ phim không phải là mối quan hệ đồng tính đó, mà là chủ đề gia đình. Chủ đề đó được thể hiện tốt nhất  qua vai diễn người bố của Elio (do Michael Stuhlbarg đóng) - người có khả năng nhận được đề cử Oscar cho hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Trong một cuộc  phỏng vấn với Washington Post, vị đạo diễn này đã giải thích về ý nghĩa thật sự của bộ phim,  và lý do tại sao ông lại chọn Hammer cho vai Oliver.

Phóng viên:  Tuy là một trong số những cái tên nổi trội nhất tại mùa  Oscar năm nay, tại sao "Call Me by Your Name" với bổi cảnh diễn ra tại Ý vào những năm 1980, lại bị đánh giá là thiếu sự tác động của bối cảnh xã hội bên ngoài. Liệu nó như tồn tại trong một quả cầu của sự lẩn trốn và biệt lập?

Đạo diễn: Đó là một câu hỏi tuyệt vời, và nó xứng đáng có  được một câu trả lời chu đáo.

Tôi là một người đam mê điện ảnh. Một điều tôi học được từ những tác phẩm kinh điển của Hollywood là nhiều bộ phim tuy được xem là sự lẩn trốn khỏi thực tại xã hội, nhưng chúng vẫn có thể tạo ra những biến đổi xã hội.

Tôi lấy ví dụ bộ phim "Pinocchio" của Walt Disney [1940].  Nó ra đời trong một giai đoạn khủng hoảng của xã hội, khi châu Âu bị chiếm đóng và Mỹ vẫn còn loay hoay chưa biết phải can thiệp như thế nào.

Tại sao một bộ phim về một con rối biến thành một cậu bé thật lại được xem là có một giá trị đạo đức tuyệt vời? Bởi vì Disney lúc đó đã có thể tạo ra những cách biểu đạt điện ảnh giúp trí tưởng tượng của chúng ta trở nên sống động.

Chúng ta không cần cần phải hét to lên "Hắn là Hitler" để mọi người biết đó là Hitler. Tôi hoàn toàn phủ nhận và phản bác việc cho rằng "Call Me by Your Name" là một bộ phim diễn ra trong một thế giới biệt lập, trống không.

Phóng viên: Vậy bộ phim nói về điều gì?

Đạo diễn:  Điều đáng ngạc nhiên nhất đối với tôi là chính là hành vi con người. Tôi thích những  sự mong manh trong con người chúng ta - dù có chúng ta có nhận thức được nó hay không  -  những điểm yếu, những thất bại và cả sự thành công của chúng ta.

Tôi luôn quan tâm đến việc kể những câu chuyện về cách chúng ta có thể  nâng đỡ nhau và đè bẹp lẫn nhau. Tôi cảm thấy rất hân hạnh khi được làm việc với những diễn viên tuyệt vời - những người không nhút nhát, những người sẵn sàng cùng tôi từ mái nhà nhảy xuống , hoặc lao đầu xuống nước mặc dầu chả biết bên dưới đang có điều gì đang chờ đợi chúng tôi.


Phóng viên:  Các diễn viên đã cùng ông liều lĩnh phiêu lưu như thế nào?

Đạo diễn: Mọi người có thể quyết định cho mình sau khi họ đã xem bộ phim, nhưng cuối cùng tốt nhất là bằng cách cho phép chiếc máy quay phim quay chính những điều sâu sắc nhất trong trong linh hồn họ.

Tôi không thích việc diễn xuất đơn thuần. Tôi cũng không nói dối bằng chiếc máy quay phim. Các diễn viên và các nhân vật đã bị hòa vào nhau thành một.

Phóng viên:  Diễn viên Chalamet (vai Elio) đã được  chọn trước khi bạn nhập cuộc. Nhưng hãy giải thích vì sao bạn lại chọn diễn viên Hammer  (vai Oliver) từng đóng The Lone Ranger vì lúc đó một số người cho rằng đó không phải là một sự lựa chọn tốt nhất?

Đạo diễn: Họ đã sai.
 "The Lone Ranger" là một bộ phim tuyệt vời, cuốn hút và đầy say mê theo phong cách xưa. Gore Verbinski là một đạo diễn tuyệt vời. Đó là một bộ phim không may mắn thôi. Tôi nghĩ đó là bộ phim chúng ta cần khám phá lại giá trị của nó.

Diễn viên Armie Hammer mang đến cho nhân vật này, tất nhiên, một sự quyến rũ tuyệt vời, nhưng tôi cũng tìm hiểu những bộ phim anh ấy từng đóng như: "J. Edgar "," Người đàn ông từ U.N.C.L.E  (The man from U.N.C.L.E "," Mạng xã hội (Social Network) " -  gương mặt của anh ấy có thể biểu cảm 100 khía cạnh khác nhau cùng một lúc.

Khi tôi gặp Hammer cách đây sáu năm, tôi cảm thấy rằng có một thứ gì đó bên trong anh ta – dường như đó là một sự hỗn loạn bên trong bản thân anh. Nó có thể tạo ra một năng lượng dồi dào nếu khai phá được. Tôi nghĩ là tôi đã đúng

Hỏi:  Trong phim của ông có một cảm quan đầy phong phú và tinh tế về không gian, nó thể hiện không chỉ thông qua cảnh quan mà cả kiến ​​trúc nữa. Ông cho rằng cảm quan về không gian nó quan trọng như thế nào?

Đạo diễn: Chúng ta cùng quay lại câu hỏi đầu tiên của bạn: Chúng ta không sống trong  quả cầu biệt lập,  mà chúng ta sống trong không gian.

Chúng ta là chính chúng ta là vì những mối quan hệ giữa chúng ta, và vì cái không gian vật lý mà chúng ta và những người khác đang tồn tại trong đó.

Tôi quan tâm đến sự ma sát đó. Tôi không quan tâm đến kịch nghệ. Trong nhà hát kịch, bạn có thể có một màn trình diễn tuyệt vời của vở "Hamlet" trên một sân khấu trần trụi mà không cần có đạo cụ và trang trí, chỉ cần sử dụng các ngôn từ của Shakespeare.

 Trong điện ảnh, thì điều đó là không thể.

Phóng viên: Trong bối cảnh của những vụ tai tiếng hiện nay về nạn quấy rối tình dục và lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên, ông phản ứng thế nào khi một số người khó chịu với mối quan hệ trung tâm của bộ phim (giữa Elio 17 tuổi và Oliver 24 tuổi)?

Đạo diễn: Liên quan đến những gì bạn vừa nói, tôi nghĩ con số những người đã xem bộ phim và cảm thấy khó chịu chỉ khoảng 1 phần trăm.

Câu trả lời tốt nhất mà tôi có thể nói là: Hãy đi xem bộ phim, và tự mình  nhận định liệu các cảnh tình yêu trong đó có khó chịu không.

 Đã có một bài đánh giá tuyệt vời do Anthony Lane viết trên Tạp chí New Yorker, trong đó nói rằng, rằng bộ phim này là liều thuốc giải độc cho bầu không khí mà chúng ta đang sống, một bầu không khí mà trong đó quyền lực là một vũ khí được sử dụng để nghiền nát người khác và gây ra bạo lực.



Biên dịch: Kênh VCDA

Bạn hãy đăng ký kênh VCDA để tiếp tục theo dõi Phần 2 của cuộc phỏng vấn này và để hiểu thêm về bộ phim.

TRENDING LAST 7 DAYS

TRENDING LAST 30 DAYS